Tắm mưa

0
4713

Thị thành mùa hạ như nàng công chúa đỏng đảnh, chẳng thích nhu mỳ. Bởi thời tiết thay đổi thất thường, sáng nắng chiều mưa, khiến cho cuộc sống của người lao động cứ xoay như chong chóng, tất bật lẫn lo toan. Sáng nay, một lần nữa, cái nắng nắng oi ả lại nhường chỗ cho cơn mưa thỏa thích tí tách rơi xuống lòng đường. Dòng người vội vã tấp xe vào hai bên đường chú mưa.

Ngồi trong quán nước ven đường nhâm nhi tách cà phê, mắt đăm đăm ngắm nhìn dòng xe đang qua lại vội vã mà lòng thấy thanh thản, vô ưu. Mưa càng lúc nặng hạt, như muốn nuốt chửng cả không gian thành thị hoa lệ. Bất chợt một lũ trẻ con ở nhà kế bên mình trần, mặc chiếc quần đùi tung tăng chạy ra tắm mưa dưới hiên nhà. Nhì chúng nô đùa thích thú, lòng tôi nâng nâng một cảm xúc không sao tả xiết. Ngày xưa tôi cũng đã từng như thế. Những kỉ niệm tuổi thơ ùa về vội vã như cơn gió buốt lạnh vừa lướt qua vai. Trước mặt tôi giờ đây không còn là thị thành đô hội, mà là miền quê yêu dấu, nơi đã ban cho tôi những kỉ niệm tuổi thơ thật tươi đẹp, thật êm đềm…

Thuở đó, tôi còn là một cậu bé nghịch ngợm. Vào những ngày trời mưa, tôi thường cùng với lũ bạn trong xóm long nhong tắm mưa, đuổi bắt nhau trên bờ đê lầy lội. Tắm chán chê, chúng tôi chia nhau đánh trận giả bằng cách ném đất bùn vào đối phương. Kết quả hôm đấy chẳng phe nào thắng, mà thay vào đấy là những lằn roi mây in hằn trên mông vì bị mẹ đánh đòn. Cũng bởi do hiếu thắng mà phe tôi lỡ tay ném vào mắt thằng Hiền đối thủ khiến mắt nó đỏ hoe không thấy đường, buộc phải hoãn “cuộc chiến”. Nó khóc điếng lên, vội ù té chạy về nhà méc mẹ…Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi bị mẹ đánh đòn nhiều và đau nhất.

Giờ đây, nhóm bạn mỗi đứa một nơi, tha phương nơi đất khách quê người mưu sinh, chẳng có nhiều dịp để gặp nhau. Đứa vinh quang, thành đạt nhưng cũng có rất nhiều đứa thất bại, lo toan cơm áo gạo tiền nơi chốn phồn hoa. Mỗi năm vào ngày tết cổ truyền chúng tôi mới có dịp gặp nhau. Cả bọ tay bắt mặt mừng, cùng ngồi lại với nhau uống vài ly rượu, cắn vài hạt dưa, chia nhau miếng mứt… và kể nhau nghe những thăng trầm trong cuộc sống trong suốt một năm. Để rồi sau Tết, chúng tôi lại như những cánh chim bay đi muôn phương tìm miền đất phúc.

Thế đấy, kỉ niệm về một thời long nhong tắm mưa thật vui và tinh khôi làm sao. Dường như nó đã ăn sâu vào bộ nhớ của tôi như một lập trình tự động.  Cứ thế, mỗi khi mưa về, nhìn những đứa trẻ con long thong tắm mưa là kỉ niệm ngủ vùi trong tôi lại cựa mình thức giấc. Nó đánh bừng mọi ước mơ, khát khao và xoa dịu những ưu tư trong cuộc sống thường nhật. Và hình ảnh đó như một động lực luôn nhắc nhở tôi rằng, dù cuộc sống đô thị có xô bồ, tất bật cỡ nào đi chăng nữa nhưng kí ức về tuổi thơ sẽ mãi mãi không phai nhòa.

Người Hà Nội